Thứ Năm, 11 tháng 2, 2010

"truyện...."

Hôm nay, can đảm lắm nó mới nói thẳng mọi chuyện với anh, nói về cảm giác của nó, cảm giác có 1 chút gì đó sợ khi nói chuyện với anh, không thoải mái lắm, anh ngồi nghe và chỉ dùng smile, thỉnh thoảng lại xen vaop2 vài câu như là đang nghe, haizzz, cảm giác như trái tim có ai đó bóp chặt, và rồi dường như anh không muốn nghe nữa, chỉ 1 câu, máy bị reset, virut, thế là xong, out, khó thở thật, sao lại thế này, không, không được trào ra nuoc mắt ạ, không muốn đâu, sẽ tin thôi mà, máy anh thật sự bị thế, không phải đơn thuần là một cách trốn tránh đâu, nói thế nhưng sao tâm trạng nó lại thế này, chùng xuống khó nào, đau ư? hay là tuyệt vọng? thế thì khóc đi, khóc cho đã đi, rồi vẫn tip tục một cảnh giả dối thế, ơ hay, sao không giỏi mà khóc đi, sao không chảy ra đi, ........
....

mấy ngày không ở đây anh chủ động nhắn tin cho nó, chỉ vài tin nhắn thôi, sao nó lại vui, để rồi bây giờ, về rồi, chỉ chực khóc? uhm, thì truoc giờ toàn là nó nhắn tin cho anh thôi, có khi rep, có khi quên, có khi gần cả ngày trôi qua mới rep .... thôi, âu cũng là cái giá ....

gõ gõ, rồi lại gõ, nghe nhạc à? nghe thế thôi chứ có hiểu gì đâu, vì làm gì mà nghe, gõ cũng không biết minh gõ gì. vu vơ thế thôi, chỉ là 1 câu truyện, 1 câu truyện về 1 đứa sống 2 mặt, thế thôi. chấm hết!

Thứ Ba, 2 tháng 2, 2010

Sai Lầm

Sai lầm
16 tuổi đầu, chưa bao h làm điều gì có lỗi, vậy mà chỉ một lần, một lần duy nhất thôi, nó đẽ mất lý trí mất suy nghĩ để xảy ra việc đó, nó có lỗi, thật sự có lỗi, vì mọi việc, tất cả, đều do nó củ động, đều do nó gây ra, người ta bảo khi phạm sai lầm 1 lần thì sẽ có lần thứ 2, thứ 3, thứ n .. nó sợ, sợ thật sự, nó không biết phải làm gì, sẽ không có ai giúp nó, cho nó lời khuyên được, ... ước gì ... đó chỉ à một giấc mơ, ... một cơn ác mộng mà thôi
31/1 I hate it.