Thứ Tư, 16 tháng 6, 2010

ký ức ngày mưa

1 lời không thể rút lại được, không thể xóa đi, không thể làm gì. Cảm giác vô vụng. hơn 1 năm trôi qua, ký ức vẫn là ký ức, chẳng còn gì. Chút lưu luyến để lại hương xưa. Cảm giác bên anh giờ đây đã tan bay... 1 câu nhắn tin vô tình làm hỏng tât cả. nhưng có thật là vô tình không.

Ta biết ta vẫn còn đong đâỳ cảm xúc, vẫn còn yêu da diêt, những nỗi nhớ mong không thể vùi tăt vẫn ngập tràn trong ta . thế nhưng đã quá muộn

Tình cảm hơn 1 năm không thể xóa đi dòng tin nhắn âý sao? ,Lẽ vì đâu? Nhàm chán? Hay là khoảng cách? Hay cả 2? Giờ ta mới thật sự hiểu được tại sao con bạn ta lại khóc mỗi khi chia ta. Trước đây ta vẫn thương nghĩ. Chia tay thôi mà. Chỉ là Break up có gì phải sợ? có gì phải đau khổ? tại sao phải khóc? vì 1 ngươì? đáng à?
Thế nhưng giờ đây, khi đã yêu thương và được yêu thương, ta mơí thật sự hiểu được nỗi đau đó.
Ta không muốn khóc nhưng sao tim ta có cảm giác cả trăm ngàn nhát dao cưa vào. Dau! thật sự đau. Ta không khóc, quyêt không khóc, câu nói ngày xưa của ta, ta vẫn còn nhớ. ta sẽ không khóc, nhất định không khoc đâu. Thế nhưng tại sao? tại sao ta lại có cảm giác mặt mình nóng? từng giợt nước măt khẽ, chậm rãi, từ từ lăn xuống, như tình yeu của ta và anh. từ từ rồi sẽ kêt thiúc.
Ước gì ta có cỗ máy thơì gian của Doreamon, ta sẽ quay về ngày đó, ta sẽ không làm việc dại khờ, để rôì giờ đây ta không đau khổ. Ta yêu anh!
Ngươì ta nói đúng, cơn mưa dai dẳng sẽ là dấu hiệu của sự chia ly. và anh, anh đã quên ta trong 1 ngày mưa. mưa rơi, tâm trạng sẽ nhẹ hơn, nhưng ta thâý lòng ta dường như đang treo ngàn cân. không một lối thoát, vì ta biết, ta vẫn còn yêu anh,m yêu nhiêù lăm! nhưng ta lại sợ, mình đã ngộ nhận ... phải chăng?