Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2009

Một Nỗi Buồn

Hôm nay, ngồi đọc lại topic đám cưới của anh và SE trước đây, nó chợt cảm thấy buồn, haiz, tại sao cơ chứ? mọi chuyện đã qua rồi cơ mà, bây giờ 2 người đó đâu còn gì nữa. Nó không biết nhưng cái cảm giác trong lòng nó lúc này nặng nề lắm, nó buồn, thật sự buồn, mà chẳng hiểu mình buồn vì cái gì và tại sao buồn nữa cơ chứ. Đọc những dòng mà người ấy viết cho anh tim nó chợt nhói đau, rồi những dòng mà những người bạn của anh đến chúc mừng nữa, lại một lần nhói đau, nó tự nhủ với nó rằng dẹp mọi thứ qua một bên đi, anh đã nói là yêu nó rồi mà, quá khứ vẫn là quá khứ thôi mà, mạnh mẽ lên nào. Nhưng không thể, phải chăng là nó tham lam quá, nó cảm thấy mơ hồ, giữa ảo và thật, có lẽ nó không tự tin vào mình cho lắm, nó cũng muốn được như chị ấy, muốn nói yêu anh nhưng sao không thể, mỗi lần nó định mở miệng cất tiếng nói là cổ nó lại nghẹn lại, như có một sức mạnh vô hình nào đó không cho nó mở lời. Nó có yêu anh không? haizzz, vu vơ thôi nhóc ạ...

Thứ Năm, 18 tháng 6, 2009

Một Cách Khó Hiểu

Lâu lắm rồi nó mới viết lại blog nhỉ?! không phải tại nó không muốn mà là sao tự nhiên nó không vào được, mãi đến hôm nay mới vào được, haiz, sắp thi rồi mà nhìu chuyện xảy ra quá, nó bực, bực không thể chịu nổi, muốn khóc, nhưng có lẽ đã lâu lắm rồi nó không khóc nên bây giờ không thể
hm,
Nhiều chuyện xảy ra quá, nó mệt mỏi, nó có cảm giác không muốn tin vào bất cứ thứ gì trên thế giới nữa. tất cả chỉ là những lời nói xạo, tất cả sẽ chấm dứt thôi mà, nó không muốn như thế, nó đã đặt quá nhìu niềm tin vào rồi, làm sao có thể quên hết? làm sao có thể quay lai?
tội Lỗi, dạo này cái cảm giác ấy vẫn cứ như đeo đuổi nó, nó chán chường lắm rồi, muốn bỏ đi tất cả, muốn được im lặng mãi mãi, không thích cái cảm giac này nữa rồi. làm sao? nó phải làm sao đây?
Che giấu cảm xúc có lẽ là cách tốt nhất, ừ, nó đã che đi nhìu rồi, nụ cười của nó đã giả tạo từ lâu lắm rồi, nó không muốn mọi người lo cho nó, biết bao giờ nó mới có thể thật sự cười? không ai có thể biết nó nghĩ gì? cung phải thôi, nó che giấu cảm xúc tốt quá mà, làm sao ai bik được
Mai là ngày nó ra truong, cảm giac hơi buon nhưng cũng hơi vui. ^^
Càng ngày càng khó hiểu

Thứ Hai, 1 tháng 6, 2009

A2_Một nỗi nhớ

Bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu giận hơn, có những lời trách mọc, những tiếng cười, vậy mà giờ đây chỉ còn chưa tới hai tháng nữa thôi, bik bao giờ gặp lại được A2, bik bao giờ mới được như ngày hôm qua.A2 một tiếng đơn giản nhưng rất ý nghĩ đối với nó, hơn bốn năm trôi qua, lúc nó bun, A2 lun bên cạnh, lúc nó vui, A2 lại kê bên, dường như lúc nào A2 cũng hiểu nó đang nghĩ gì, lúc nào cũng đưa ra một lời khuyên trân thành cho nó, cho một con bé 15 tuổi ngốc xít.... có bao giờ bạn ước ... thời zan ngừng trôi và bạn sẽ không bao giờ lớn lên nữa?... mãi là học sinh, đến trường, học tập , vui chơi... có bao giờ bạn ước...mình đã tâm sự với bạn bè, thầy cô nhiều hơn?...... có bao giờ bạn ước...bạn nói được bạn yêu tuổi học trò đến mức nào?...Đông qua - xuân đến, bạn đã 15 - bạn ước - và hãy là cô tiên của chính mình để thực hiện điều ước đó. 15 - đã lớn - đã bik yêu thương - 15 - " tôi yêu bạn, yêu thật nhiều"
Ngày tháng lại trôi qua, mấy hum nay A2 của nó cứ như ong vỡ tổ, cũng phải thôi, sắp rồi mà, cái ngày định mệnh ấy sắp đến rồi, nó chẳng múôn chút nào, phải chi có một phép lạ xảy ra như là cồ tích, phải chi nó và A2 không lớn nữa, tất cả chỉ là phải chi. Ngoài trời vẫn đang mưa, ngồi ngắm mưa mà lòng nó chợt bồi hồi xao xuyến lạ thường, nó nhớ đến A2 nhớ cái ngày mà tụi nó cùng nhau tắm mưa, nó nhớ cả cô hiệu trưởng nữa, cô cũng thế, cũng nghịch ngợm không kém gì tụi nó. rồi cô Hương dạy văn, thầy Bình dạy toán, thấy Khoa dạy sinh,... nó yêu tất, yeu tất cả mọi người trong TC cả ông bảo vệ già viết chữ cực đẹp nữa. .........................


A2 ơi! I Love A2, Forever