Thứ Hai, 1 tháng 6, 2009

A2_Một nỗi nhớ

Bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu giận hơn, có những lời trách mọc, những tiếng cười, vậy mà giờ đây chỉ còn chưa tới hai tháng nữa thôi, bik bao giờ gặp lại được A2, bik bao giờ mới được như ngày hôm qua.A2 một tiếng đơn giản nhưng rất ý nghĩ đối với nó, hơn bốn năm trôi qua, lúc nó bun, A2 lun bên cạnh, lúc nó vui, A2 lại kê bên, dường như lúc nào A2 cũng hiểu nó đang nghĩ gì, lúc nào cũng đưa ra một lời khuyên trân thành cho nó, cho một con bé 15 tuổi ngốc xít.... có bao giờ bạn ước ... thời zan ngừng trôi và bạn sẽ không bao giờ lớn lên nữa?... mãi là học sinh, đến trường, học tập , vui chơi... có bao giờ bạn ước...mình đã tâm sự với bạn bè, thầy cô nhiều hơn?...... có bao giờ bạn ước...bạn nói được bạn yêu tuổi học trò đến mức nào?...Đông qua - xuân đến, bạn đã 15 - bạn ước - và hãy là cô tiên của chính mình để thực hiện điều ước đó. 15 - đã lớn - đã bik yêu thương - 15 - " tôi yêu bạn, yêu thật nhiều"
Ngày tháng lại trôi qua, mấy hum nay A2 của nó cứ như ong vỡ tổ, cũng phải thôi, sắp rồi mà, cái ngày định mệnh ấy sắp đến rồi, nó chẳng múôn chút nào, phải chi có một phép lạ xảy ra như là cồ tích, phải chi nó và A2 không lớn nữa, tất cả chỉ là phải chi. Ngoài trời vẫn đang mưa, ngồi ngắm mưa mà lòng nó chợt bồi hồi xao xuyến lạ thường, nó nhớ đến A2 nhớ cái ngày mà tụi nó cùng nhau tắm mưa, nó nhớ cả cô hiệu trưởng nữa, cô cũng thế, cũng nghịch ngợm không kém gì tụi nó. rồi cô Hương dạy văn, thầy Bình dạy toán, thấy Khoa dạy sinh,... nó yêu tất, yeu tất cả mọi người trong TC cả ông bảo vệ già viết chữ cực đẹp nữa. .........................


A2 ơi! I Love A2, Forever

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét