Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2009

Trò chơi một tháng.

Lại là một trò chơi, nó chẳng hiểu nổi nó đang nghĩ gì, nó phải làm gì, lại lao đầu như con thiêu thân, ngày càng quá xa, nó sợ cái cả xã hội này, ghê tởm, khủng khiếp. Chẳng có gì là tốt đẹp, nản thật sự là nó nản. Đã vài ngày trôi qua rồi, những dòng tin nhăn đã giúp nó vui hơn. Nó có cảm giác thích thú, nhưng mỗi khi onl, nó lại khác, trở thành một con người cay độc và khắc nghiệt, đụng vào máy tính nó không thể nói chuyên bình thường được, chỉ có công việc và công việc, mọi thứ đổ lên đầu lên vai nó, cứ như là trách nhiệm, buộc nó phải làm như vậy dù chẳng là việc của nó. haizzz. thôi thì cố gắng vậy.
Mai nó đi tham wan núi lửa, hy vọng sẽ không có gì xảy ra
Càng viết càng lạc đề =))

Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2009

Tạm Biệt LP

Lâu rồi không gặp anh, không nói chuyện với anh, có lẽ nó cũng sắp quên anh rồi, nhưng đột nhiên anh lại gọi cho nó, với một sô điện thoại hoàn toàn mới, anh bảo có nhớ anh là ai không? nó chỉ trả lời cụt ngủn là không rồi tắt máy, đơn giản là bởi vì lúc đó nó đang bực bội vì một chuyện gì đó, chỉ thế thôi. Mấy ngày sau, anh lại nhăn tin cho nó, anh bảo anh là ... nó mới nhận ra anh, " I love you. Because my sentiment fine rightful or illusion" "The whole in all my romance rather soft reserved for you" Nó ngạc nhiên, rất ngạc nhiên vì rất hiếm khi anh nói những lời như thế. Có phải là anh không? Im lặng, nó không trả lời, cũng không gọi lại cho anh, đơn giản là nó không muốn yêu. Tạm biệt LP. Rồi nó sẽ mau quên thôi, say good bye.

Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2009

Một Nỗi Buồn

Hôm nay, ngồi đọc lại topic đám cưới của anh và SE trước đây, nó chợt cảm thấy buồn, haiz, tại sao cơ chứ? mọi chuyện đã qua rồi cơ mà, bây giờ 2 người đó đâu còn gì nữa. Nó không biết nhưng cái cảm giác trong lòng nó lúc này nặng nề lắm, nó buồn, thật sự buồn, mà chẳng hiểu mình buồn vì cái gì và tại sao buồn nữa cơ chứ. Đọc những dòng mà người ấy viết cho anh tim nó chợt nhói đau, rồi những dòng mà những người bạn của anh đến chúc mừng nữa, lại một lần nhói đau, nó tự nhủ với nó rằng dẹp mọi thứ qua một bên đi, anh đã nói là yêu nó rồi mà, quá khứ vẫn là quá khứ thôi mà, mạnh mẽ lên nào. Nhưng không thể, phải chăng là nó tham lam quá, nó cảm thấy mơ hồ, giữa ảo và thật, có lẽ nó không tự tin vào mình cho lắm, nó cũng muốn được như chị ấy, muốn nói yêu anh nhưng sao không thể, mỗi lần nó định mở miệng cất tiếng nói là cổ nó lại nghẹn lại, như có một sức mạnh vô hình nào đó không cho nó mở lời. Nó có yêu anh không? haizzz, vu vơ thôi nhóc ạ...

Thứ Năm, 18 tháng 6, 2009

Một Cách Khó Hiểu

Lâu lắm rồi nó mới viết lại blog nhỉ?! không phải tại nó không muốn mà là sao tự nhiên nó không vào được, mãi đến hôm nay mới vào được, haiz, sắp thi rồi mà nhìu chuyện xảy ra quá, nó bực, bực không thể chịu nổi, muốn khóc, nhưng có lẽ đã lâu lắm rồi nó không khóc nên bây giờ không thể
hm,
Nhiều chuyện xảy ra quá, nó mệt mỏi, nó có cảm giác không muốn tin vào bất cứ thứ gì trên thế giới nữa. tất cả chỉ là những lời nói xạo, tất cả sẽ chấm dứt thôi mà, nó không muốn như thế, nó đã đặt quá nhìu niềm tin vào rồi, làm sao có thể quên hết? làm sao có thể quay lai?
tội Lỗi, dạo này cái cảm giác ấy vẫn cứ như đeo đuổi nó, nó chán chường lắm rồi, muốn bỏ đi tất cả, muốn được im lặng mãi mãi, không thích cái cảm giac này nữa rồi. làm sao? nó phải làm sao đây?
Che giấu cảm xúc có lẽ là cách tốt nhất, ừ, nó đã che đi nhìu rồi, nụ cười của nó đã giả tạo từ lâu lắm rồi, nó không muốn mọi người lo cho nó, biết bao giờ nó mới có thể thật sự cười? không ai có thể biết nó nghĩ gì? cung phải thôi, nó che giấu cảm xúc tốt quá mà, làm sao ai bik được
Mai là ngày nó ra truong, cảm giac hơi buon nhưng cũng hơi vui. ^^
Càng ngày càng khó hiểu

Thứ Hai, 1 tháng 6, 2009

A2_Một nỗi nhớ

Bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu giận hơn, có những lời trách mọc, những tiếng cười, vậy mà giờ đây chỉ còn chưa tới hai tháng nữa thôi, bik bao giờ gặp lại được A2, bik bao giờ mới được như ngày hôm qua.A2 một tiếng đơn giản nhưng rất ý nghĩ đối với nó, hơn bốn năm trôi qua, lúc nó bun, A2 lun bên cạnh, lúc nó vui, A2 lại kê bên, dường như lúc nào A2 cũng hiểu nó đang nghĩ gì, lúc nào cũng đưa ra một lời khuyên trân thành cho nó, cho một con bé 15 tuổi ngốc xít.... có bao giờ bạn ước ... thời zan ngừng trôi và bạn sẽ không bao giờ lớn lên nữa?... mãi là học sinh, đến trường, học tập , vui chơi... có bao giờ bạn ước...mình đã tâm sự với bạn bè, thầy cô nhiều hơn?...... có bao giờ bạn ước...bạn nói được bạn yêu tuổi học trò đến mức nào?...Đông qua - xuân đến, bạn đã 15 - bạn ước - và hãy là cô tiên của chính mình để thực hiện điều ước đó. 15 - đã lớn - đã bik yêu thương - 15 - " tôi yêu bạn, yêu thật nhiều"
Ngày tháng lại trôi qua, mấy hum nay A2 của nó cứ như ong vỡ tổ, cũng phải thôi, sắp rồi mà, cái ngày định mệnh ấy sắp đến rồi, nó chẳng múôn chút nào, phải chi có một phép lạ xảy ra như là cồ tích, phải chi nó và A2 không lớn nữa, tất cả chỉ là phải chi. Ngoài trời vẫn đang mưa, ngồi ngắm mưa mà lòng nó chợt bồi hồi xao xuyến lạ thường, nó nhớ đến A2 nhớ cái ngày mà tụi nó cùng nhau tắm mưa, nó nhớ cả cô hiệu trưởng nữa, cô cũng thế, cũng nghịch ngợm không kém gì tụi nó. rồi cô Hương dạy văn, thầy Bình dạy toán, thấy Khoa dạy sinh,... nó yêu tất, yeu tất cả mọi người trong TC cả ông bảo vệ già viết chữ cực đẹp nữa. .........................


A2 ơi! I Love A2, Forever

Thứ Ba, 12 tháng 5, 2009

Mạnh mẽ lên nào nó ơi

Khóc_ ừ thì cứ khóc đi, có sao đâu, ai cấm đâu, khóc ra sẽ tốt hơn thôi, câu nói ấy cứ lảng vảng trong đầu nó, thê nhưng nó vận không thể nào, không khóc được, cũng chẳng có lý do để khóc, khóc vì người đó liệu có đáng không, cho dù khóc thì cũng sẽ được gì, người đó cũng có biết đâu. Mà tại sao phải khóc...... nghĩ đến đó, nó thấy mặt mình nong nóng, mằn mặn nơi khóe miệng và nó đã khóc. Những giọt nươc` mắt nhè nhẹ, trôi hửng hờ trên mặt nó. Nó chẳng muốn, chẳng thích cái cảm giác này tí nào, nhưng sao nó không thể nào, cản những giọt nước mắt xô bồ đó được, nó ghét cái cảm giác yếu đuối của mình, mạnh mẽ lên nào nó ơi!
Điểm_điểm thi đã có, chưa bao giờ tồi tệ đến như vậy, nó đã danh quá nhìu thời zan cho cái trò vô bổ ấy, hai tháng, chỉ còn hai tháng để quyêt tâm thôi, cố lên nào, nó ơi!

Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2009

Một Thoáng chữ EM MỜ

tối hai mươi giờ kém hai mươi phút thêm hai mươi giây
ngày tám tháng năm năm 2k9
Một ngày trôi qua lặng lẽ, lau rồi nó không có dịp tụ tập bạn bè đi chơi như vậy. công nhận là cũng vui, ba ngày, ba ngày ở nhà chẳng làm gì cả, nó bỗng nhiên nhớ tới trường nhớ A2 của nó,


Mưa, mưa vẫn mưa rơi cho từng..... nó chợt nhớ đến bài hát này, chẳng hiểu tại sao, nhiều lúc nó thích mưa vô cùng nhưng lại có lúc nó gét mưa, ghét cái lạnh giá mà mưa đem lại, ghét cái sự cố đơn mỗi khi mưa về


Mười tám tháng này là sinh nhật nó, nó chẳng bik có ai nhớ hay kkho6ng nữa, nhưng nó dám cá chắc một điều là anh sẽ nhớ_ anh ở đây không phải là người yêu đâu nhé, anh chỉ là BFF của nó thôi, anh quí nó và nó cũng quí anh.

Mắt, hôm nay đi chụp hình Sticker với lũ bạn, nó không hài lòng về chính nó, ai cũng bảo nó lạnh lùng chẳng biết cười, ai cũng nói nó cười trông sẽ dễ thương hơn, thế nhưng nó không bik thể hiện qua nụ cười, nó chỉ bik dùng mắt để nói lên suy nghĩ của nó, mà hình như cũng chẳng ai nhận ra được điều đó, chỉ có anh, anh chỉ cần nhìn vào mắt nó là anh đã bik nó nghĩ gì. Phải chăng nó quý anh về điều đó?

Mưa! ngoài trời đã đổ mưa, mưa nhỏ mưa phất phơ, mưa nhè nhẹ, nó thik cảm giác này, cứ như là mưa đang trò chuyện cùng với nó, nó yêu mưa cũng là lẽ thế, mưa như cảm xúc như tâm hôn của nó

Thứ Tư, 29 tháng 4, 2009

Một Lối Đi

3o tháng 4 năm 2k9
Một tháng rồ nhỉ, thời zan sao trôi qua nhánh quá, nhanh đến đô chóng mặt, dao này xung quanh nó xảy ra thật nhìu chuyện rắc rối, cứ như muốn làm nó nghẹt thở. Nhưng không, nó tuyệt đối không bao giờ bỏ cuộc cho dù bất cứ giá nào đi chăng nữa, nó vẫn là nó, nó muốn tiếp tục vươn lên, đạt tới điều mà nó mong muôn, cuộc đời con người như một chiếc thuyền thả trên dòng sông trôi ngược, chỉ cần buông tay là tất cả lại quay về điểm khởi đâu. Mười lăm tuổi, à không phải mười tám ngay nữa nó mới tròn mười lăm, mười lăm - mười lăm năm đã sống, đã gặp nhìu chuyện, đã quen và chơi với biết bao nhiu người, thế mà giờ đây, chỉ còn có vài tháng nữa thôi là mọi sự lại tan biến, tất cả quay về con số không, nếu như nó không biết típ tục, vậy không có lý do gì để bỏ cuộc, hãy sống thật với chính bản thân mình NÓ ạ! Hãy sống và làm tất cả mọi việc mà nó mơ ước, đứng bỏ cuộc giữa chừng. hãy là chính NÓ.


Quay lưng bỏ đi như vậy, cậu tưởng cậu có thể chạy trốn được mãi sao? Cậu bảo như thế là can đảm, là dũng cảm à? Sai rồi, cậu sai rồi, bốn từ ấy sẽ đúng nếu như cậu biết đương đầu với nó, nếu như cậu biết chứng minh cho mọi người thấy là cậu không sai. Trở về nhé bạn của nó

Bài thứ hai nó muốn dành tặng cho một người bạn không thân, cho một người bạn sau bốn năm quen biết dù chỉ nói với nhau đúng ba câu

Thứ Ba, 28 tháng 4, 2009

Một Blog Mới

Một ngày bình thường như mọi ngày, vẫn nắng vẫn mây và nó vẫn thế. Đây là bài đâu tiên và cũng là lần đầu nó tạo blog nhỉ. Chẳng biết viết gì cả, đơn giản, nó không muốn ai đọc nhưng bây giờ nó lại mún viết ra, viết ra tâm trạng khó chịu của nó mà nó cũng không biết phải bắt đầu như thế nào và bắt đầu từ đâu. khó hiểu cũng được hay là bất cứ cái gì cũng được nó chẳng quan tâm. Cuộc sông trôi qua tưởng chừng như thật nhẹ nhàng thế mà không phải vậy, nó nặng nề hơn nó nghĩ nhiều, từ bỏ tất cả quay lại từ đầu để có thể thoải mái hơn liệu có đáng không? tình cờ hôm nay nó lại nghe được một câu nói mà đối với nó là khá hay, không nhớ rõ cho lắm, đầu óc của nó dạo này cứ sao, trống rỗng như chưa từng thấy

"CUỘC SỐNG CÓ NHIỀU LỰA CHỌN VẬY TẠI SAO KHÔNG CHỌN NIỀM VUI"