Thứ Bảy, 19 tháng 2, 2011

tức

giờ mới hiểu cảm giác đó thế nào, bực bội thật.. đứa bạn thân lại đi vs người yêu cua nó, và bỏ mình một mình..phải ra khỏi nhà mà chẳng ai có thể đi cung..mệt mỏi.. sao lại đi đâu được >"< muốn hét lên to quá..ức chế quá đi mất ..aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.

Thứ Tư, 9 tháng 2, 2011

Ra đi..

gần 4 ngày rồi anh ạ, vậy mà nó vẫn ám ảnh trong đầu em..em sợ lắm, em sợ nó sẽ xảy ra..lẽ nào không còn tình cảm sao anh? 3 đêm liền em đề mơ về anh và thấy nó..em sợ lắm, em muốn mình mất đi trí anh à, em muốn quên tất cả..kể cả anh..nếu như quên có thể làm em chẳng còn yêu anh..thì có lẽ nguyện ước của em bây giờ sẽ là không còn nhớ gì cả..
Nếu có 1 ngày như thế, xin anh đừng trách, đừng buồn em..em ra đi để anh hạnh phúc.. đừng trách sao em ích kỷ..sao em vô tình..1 mình em rời xa..bỏ tất cả lại cho anh.. em biết anh cũng sẽ không trách em đâu nhỉ..bởi vì em biết..với anh..em luôn chiếm 1 vị trí quan trọng trong tim..Vị trí lẽ ra chẳng giành cho em..
Em xin lỗi anh.. và sẽ có người khác..sẽ có THIÊN THẦN THAY EM YÊU ANH..người đó sẽ ko ích kỷ xấu xa như em.. sẽ bên cạnh anh.. trò chuyện với anh..chẳng câm nín nghe anh nói như em..sẽ lanh lẹ hơn em..và sẽ chẳng để anh thất vọng như là em..nhưng dù sao đi nữa..dù em có đi đâu hay chết đi..thì em vẫn sẽ mãi yêu anh..có thể gọi tình đầu của em là anh không nhỉ? có lẽ..trước đây..khi chưa gặp anh..em đã đùa giỡn với tình yêu và số phận..em đã làm nhiều người đau khổ, thất vọng..và hôm nay..em ..có lẽ..đã đến lúc em phải trả giá cho hành động của mình..em chỉ mong sao..chỉ có em là người phải đau khổ..anh à..em không cầu xin anh phải nhớ em hay quên em càng sớm càng tốt..bởi vì em chẳng thể nào điều khiển trái tim anh..em chẳng thể nào thay đổi suy nghĩ của anh..Em chỉ mong..mong anh đừng tìm em nữa..và cũng đừng cảm thấy tội lỗi vì em..
Yêu anh..

Thứ Bảy, 5 tháng 2, 2011

.........

Em không khoc cơ mà, đau em cũng cắn răng chịu đựng được cơ mà..nhưng sao? sao nuoc mắt em cứ chảy ra thế này?
em muốn là nguoi vô hình để anh khỏi thấy em, để anh khỏi thấy những giọt nước mắt của em..
Em sợ lắm..nỗi sợ không sao nói lên lời anh à, em đã ôm anh mà khóc..khóc ngon lành.. nhưng em lại không hề muốn anh thấy em như thế này..không thể nào..anh đừng cuối xuống nhìn em mà..cứ ôm em thôi..đừng nhìn em..em không muốn bất cứ ai..kể cả anh..nhìn thấy em lúc này..
Đừng hỏi em và đừng nói gì mà..giờ em không muốn nghe đâu..chỉ cần anh vòng tay ôm em..để em cảm nhận duoc hơi ấm của anh..em chỉ muốn có thế thôi anh à..năn nỉ anh đó..đừng nhìn em
..
em về roi anh nhỉ..có lẽ anh van rất đang lo lắng cho em nhỉ? anh biết không..em không vào nhà..em mệt lắm..toàn thân em không còn chút sức lực nào..anh biết không..chân em không thể bước đi..bao lì xì đỏ tah81m phẳng phiu anh tặng em..không biết từ lúc nào..em đã vò nát nó trong tay em..em muốn quăng nó đi..thật xa..anh à..em sợ lắm..vô hình..thật sự em chẳng biết em đang nghĩ gì..trong em hoàn toàn trống rỗng... em đứng ở ngoài, dựa cánh cổng và lại lặng lẽ..nuoc mắt em không ngừng tuôn rơi......