Thứ Ba, 7 tháng 12, 2010

i CRIED

- uh..thì buồn..thì thất vọng.. thế thì đã sao? CT à? đơn giản thế à?
- khóc đi, cho nhẹ lòng, kìm nén làm gì, có ai thấy đâu?
- khóc sẽ giải quyết được à? sẽ kéo tất cả trở lại như cũ à?
- ờ thì không giải quyết được gì, nhưng khóc xong sẽ không còn cảm thấy dissapointed nữa. ok?
- i can't, it's wound..

gần 2 tháng rồi, chưa 1 ngày nào được từ chối.. thế nhưng toàn bị ngược lại .. tự hỏi. what I mean in your eyes? nothing...maybe.. mệt mỏi, chán nản, đọc đượ
c dòng tin, tim muốn vỡ ra vì sung sướng.. cứ tưởng là có thể rồi chứ... ngờ đâu.. lại phải vỡ tim 1 lần nữa, cũng vì những dòng tin cùng 1 người gửi..
ĐỪNG LÀM TÔI HY VỌNG RỒI LẠI THẤT VỌNG NỮA
CHỈ 1 CÂU NÓI THÔI..TÔI CŨNG SẼ ĐỦ HIỂU ĐỂ RỜI XA ANH MÀ

Thứ Tư, 27 tháng 10, 2010

Ngày qua ngày, mình lại càng cảm thấy khó hiểu hơn, cảm thấy 1 cái gì đó xa với lắm, khó với tới tới lắm, nhưng sao mình lại đeo đuổi nó? Có bao h mình tự hỏi mình đang thật sự muốn gì chưa? Mình cô đơn hay mình chỉ đang đùa giỡn với nó?
IP mình tự nhiên lại có cam hứng với nó nhưng mà biết đào đâu ra đây? mơ ước chỉ mãi là ước mơ thoi, haizz
thi xong roi, kết quả tệ cực kỳ, chưa có điểm nhưng đã tự hiểu truoc rồi, cứ ngỡ mình làm đúng ai dè..

Thứ Sáu, 23 tháng 7, 2010

Hạnh Phúc

Có hay chăng hai chữ hạnh phúc. Ta đã từng cảm thâý thế nhưng rồi laị nhanh chóng chìm vào nỗi buồn vô tận. Ta yêu anh, yêu bằng cả con tim mình, nhưng ta có nên 1 lần nữa tin và thứ gọi là tình yêu hay không?
Ta sống như ta đang t.h 1 điều gì đó không riêng ta
Ta cảm thâý ấm áp khi anh bên cạnh, vòng tay của anh khiến tim ta như đang cháy lên từng ngày
Ta có còn là nó ngày xưa khong?
Cảm giác trong ta lẫn lộn, kỳ lạ thật, đâu là đâu? ta không tể hiểu. Nhưng ta biêt ....
VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI ...
Có anh, ta mới nhận ra mình thật trẻ con, ta mới hiểu được câu noí của anh Tr ngày nào...

Đã nhiều lần nó lẫn lộn giữa 2 chứ ngưỡng mộ và tình yêu, nó tin lần này sẽ không thế. Nó tin ....

Chủ Nhật, 18 tháng 7, 2010

The End

Thật sự đã kết thúc , một dấu chấm cho tất cả...

Thứ Tư, 16 tháng 6, 2010

ký ức ngày mưa

1 lời không thể rút lại được, không thể xóa đi, không thể làm gì. Cảm giác vô vụng. hơn 1 năm trôi qua, ký ức vẫn là ký ức, chẳng còn gì. Chút lưu luyến để lại hương xưa. Cảm giác bên anh giờ đây đã tan bay... 1 câu nhắn tin vô tình làm hỏng tât cả. nhưng có thật là vô tình không.

Ta biết ta vẫn còn đong đâỳ cảm xúc, vẫn còn yêu da diêt, những nỗi nhớ mong không thể vùi tăt vẫn ngập tràn trong ta . thế nhưng đã quá muộn

Tình cảm hơn 1 năm không thể xóa đi dòng tin nhắn âý sao? ,Lẽ vì đâu? Nhàm chán? Hay là khoảng cách? Hay cả 2? Giờ ta mới thật sự hiểu được tại sao con bạn ta lại khóc mỗi khi chia ta. Trước đây ta vẫn thương nghĩ. Chia tay thôi mà. Chỉ là Break up có gì phải sợ? có gì phải đau khổ? tại sao phải khóc? vì 1 ngươì? đáng à?
Thế nhưng giờ đây, khi đã yêu thương và được yêu thương, ta mơí thật sự hiểu được nỗi đau đó.
Ta không muốn khóc nhưng sao tim ta có cảm giác cả trăm ngàn nhát dao cưa vào. Dau! thật sự đau. Ta không khóc, quyêt không khóc, câu nói ngày xưa của ta, ta vẫn còn nhớ. ta sẽ không khóc, nhất định không khoc đâu. Thế nhưng tại sao? tại sao ta lại có cảm giác mặt mình nóng? từng giợt nước măt khẽ, chậm rãi, từ từ lăn xuống, như tình yeu của ta và anh. từ từ rồi sẽ kêt thiúc.
Ước gì ta có cỗ máy thơì gian của Doreamon, ta sẽ quay về ngày đó, ta sẽ không làm việc dại khờ, để rôì giờ đây ta không đau khổ. Ta yêu anh!
Ngươì ta nói đúng, cơn mưa dai dẳng sẽ là dấu hiệu của sự chia ly. và anh, anh đã quên ta trong 1 ngày mưa. mưa rơi, tâm trạng sẽ nhẹ hơn, nhưng ta thâý lòng ta dường như đang treo ngàn cân. không một lối thoát, vì ta biết, ta vẫn còn yêu anh,m yêu nhiêù lăm! nhưng ta lại sợ, mình đã ngộ nhận ... phải chăng?

Thứ Bảy, 22 tháng 5, 2010

Fic

Chap 2
Phần 2

7h45pm trên con đường vắng vẻ được mệnh danh là phố kẻ cướp. Thành Duy vội vã chạy thật nhanh, vừa chạy anh thầm nghĩ "không đi cũng không được, xúi quẩy thật, tự dưng chiếc Bugatti Veyron lại dở chứng giữa đường, còn 15 phút nữa là bửa tiệc băt đầu rôì" anh đâu ngờ được, kể từ giây phút này, những định mệnh đã được sắp đặt được sẽ đến vơí anh không hồi kết.

_"Đứng lại thằng nhóc kia" Thành Duy khẽ quay lại vơí sắc mặt lạnh như băng chàng khẽ hnhếch miệng cươì. Trước mặt chàng là 5 tên đàn ông, cao lơn1 và đầy bặm trợn, Trố mắt nhìn chàng, một trong 5 tên gầm lên

_"thằng này láo nhỉ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không nhóc, nhìn bộ dạng và cách ăn mặc của mày cũng đủ biết là dân công tử, lắm tiền giàu của rôì. Quay sang đồng bọn hắn tiếp lời "Đại ca, tối nay mình có thứ để nhậu rôì, haha" Nôí tiếp hắn là 1 tràng cươì bất tận của 4 tên còn lại. Đang định suy nghĩ sẽ làm gì, bơỉ nếu đanh nhau, thì bộ quần áo em trai tặng sẽ bị nhàu nát, mcó khi là rách, còn nếu chạy thì liệu có tránh được 5 tên bọn họ không. Đang còn suy nghĩ thì 1 trong 5 tên bọn chúng đã xông tơí.

Định dạy cho chúng bài học, thì đột nhiên chàng lại cảm thâý đau nhói, tim đập thình thịch, chẳng lẽ vì sợ chúng quá sao??? cơn đau khiến chàng khụy xuống, không chờ đợi, tên đó nắm lấy cổ chàng định cho 1 đấm, thì từ đâu, 1 cô gáy, tóc cắt ngắn, lao tơí đa cho tên kia 1 cái, khiến hắn hoảng hồn, cơn đau đã dịu xuống, nhưng tim chàng thì ngày càng đập nhanh hơn, chàng cảm thâý hôì hộp lo lắng, bức rứt không yên. khẽ ngươc1 măt5 nhìn cô gái đang tung nhưng cái đấm cú đã vào 44 tên còn lại, không khỏi khiến chàng nhìu mày.

Chàng chưa thâý cô gái nào như thế trừ võ sư Karate hay thứ gì đại loại như thế. Thế nhưng cô gái đó tấm chỉ mươì mấy là cùng, chằng có thê chắc chắn rằng cô ấy nhỏ tuổi hơn minh. Đương nhiên, sức của 1 cô gái đang trong tuổi teen, dù gioỉ đến đâu thì sao có thể bằng 5 tên đàn ông lực lưỡng vốn xuất thân giang hô. Xui xẻo thay, vì một sơ suất nhỏ mà cô gái đã bị vấp té. Nhận tâh1y tình huống đang nguy cấp, chàng vội chạy tới bên cô.

Bọn côn đồ nhạo báng, khinh chàng là công tử chân yếu tay mềm thì làm được gì, nhưng họ có nào ngờ rắng, chan2g là Thành Duy, ông chủ đừngh đầu của tập đoàn G&G ngươì đã từng có Đai đen cửu đẳng huyền đai của karate, đai đen Taekwondo, đai đỏ Judo, ngoàiu ra còn môt số chiêu khác do chàng học được trên đường phố.

Chỉ trong 5 phút, những động tác nhẹ ngàng nhưng thánh thoát của chàng đã dần hạ gục được cả 5 tên.

Chẳng phí vơí chúng 1 lơì, chàng nhẹ nhành bế cô bé trên tay, từ từ bước hết co đường của những kẻ trộm đển đến căn biệt thự Clover trong ánh nhìn sợ sệt của các dân anh chị giang hồ ở đây, vì chỉ trong 5 phut1 mà chàng đã hạ gục cua top 5 cầm đâu con đường này.


Thứ Bảy, 8 tháng 5, 2010

LAị buồn haizzz chẳng muốn nói, 18 vơí số 9 giống nhau lắm à?

Thứ Bảy, 1 tháng 5, 2010

not fic..., diary

[D] Nhớ... nhớ thật nhiêù... nhớ cả câu nói ngày qua... sẽ không gặp... không pm... không liên lạc không làm gì... cho tới ngày đó... sẽ nhanh thôi... thật nhanh.......

Thâý... thâý tât cả.... nick vẫn sáng... ngươì vân chờ... lòng vẫn nhớ... vẫn mong thật nhiêù... nhưng sao không thể pm... vì 1 lơì nói... vì tương lai... và vì tât cả........

Lâu rôì không xem... không viêt tiếp fic... bản thảo cứ quăng đó... chẳng buồn nhìn.......

Cuộc sống này là vì cái gì??? vì hiện tại??? hay vì tương laị?

Những mảnh nối rơì rạc... tưởng chừng như vô nghĩa.... vài dòng cho ai đó??? hay cho chính bản thân???

Ngươì bạn cũ... nêú không xảy ra hiêủ lầm... không vì những trò ngốc xít... không vì lòng tự trọng... và không vì trẻ con...thì giờ đây... hai đứa đã là bạn thân ... có thể lắm chứ...nhưng sao ... mọi thứ qua rồi... chẳng thể quay lại .... chẳng thể níu kéo... chỉ còn nỗi vấn vương .... nỗi buồn vì hôí hận ... vì đã biêt1 suy nghĩ ... thì tât1 cả .... tất cả dường như ... đã quá muộn màng ... chỉ mong gặp lại ... chỉ mong nói lên 1 lời ... 1 lời từ trong thâm tâm ... từ trong tận đáy lòng ... rằng tớ xin lỗi.....Đ.T.N.T

Thứ Năm, 11 tháng 3, 2010

Chap 2

Chap 2: Gặp Gỡ
Phần 1



Cái nóng ẩm ướt của những ngày cuối thu như làm tan đi những quá khứ tươi đẹp của một cậu bé năm 8 tuổi .....


Trên một đồng cỏ xanh mơn man, có 1 cậu bé với mái tóc hớt cua đang ngồi khóc rấm rứt bên cạnh bó hoa hồng dập nát nư bị ai đó dẫm nát không thương tiếc.



Cậu bé nghĩ:"Thế là bó hoa dành riêng tặng mẹ nhân dịp bà trở về sau chuyến đi công tác dài hạn, giờ đây đã tan biến."


Đột nhiên có một cô bé với nụ cười thiệt tươi đứng trước mặt cậu, tay xòe ra một nắm cỏ 3 lá và hát khe khẽ:" One leaf is believe...two leaf is hope...three leaf is love...and four leaf is happiness..."



Rồi khẽ liếc bó hoa rồi nói: "Hì, đôi khi những cái mất đi lại là một khởi đầu mới đầy tốt đẹp đó anh, chắc sáng nay anh lại trốn mẹ ra vườn sớm phải hok?"


Không kịp để câu bé trả lời cô bé nói tiếp "hèn gì mặt anh dình đầy những giọt sương của nắng kìa, oa, anh có bó hồng đẹp quá à, oa hồng xám, bông hoa của sự hy vọng, em nghĩ thế, ko biết có đúng không, những cánh hoa này mà để trôi theo dòng nước nhè nhẹ chắc sẽ đẹp lắm hen anh"


Như 1 tia sáng lóe lên trong đầu, chẳng cần suy nghĩ thêm nữa giây, cậu bé vội vàng kéo tay cô bé chạy thật nhanh về hường Đông và rồi dừng lại trước 1 tòa nhà thật cổ kình xung qua toàn là cẩm chướng và dàn bầu hồ lô trông thật lạ mắt.



Dần cô bé vào trong nhà, cậu nhẹ nhàng lôi ra 1 cái bình nho nhỏ, thêm tí nước, vài viên sỏi, và những cánh hoa hồng màu xám đã có thể trôi theo dòng nước như lời cô bé nói. " phải thêm cỏ 3 lá nữa chứ anh, không có xanh, xám sẽ không có hy vọng đâu, hihi" cô bé laị vừa cười tinh nghịch vừa nói
..........


-"Anh hai, Anh Hai!" _Đột nhiên có tiếng kêu như kéo mọi thứ trở về hiện thực. ! cậu trai trẻ chừng 17 tuổi khẽ giật mình quay đầu lại và hỏi:


-"Có chuyện gì thế Thiên Quang? hơn 1 năm không gặp, em vẫn khỏe chứ?"


-"Ngày nào cũng gặp trên mạng đấy thôi. mà anh hai làm gì mà thơ thẩn cứ như người mất hồn ế nhỉ? mà anh Duy định về đây ở với em luôn hả?" Vừa nói Thiên Quang vừa nhe răng cười.


Thành Duy đáp:
-"uhm, anh cũng chưa biết nữa, mà anh có thơ thẩn gì đâu, chẳng qua là đang nghĩ về Gray and Green thôi"


-"Anh hai lại công việc nữa à?"
Không trả lơì Thành Duy chỉ khẽ mỉm cười trước cái lắc đầu đây ngao ngao ngán của Thiên Quang. Anh biêt kể từ khi cha mẹ mât đi, anh hai của anh đã phaỉ cố găng, nổ lực rât1nhiêù để đưa G&G lên vị trí hàng đâù như ngày nay. Tất cả là vì lơì trăn trôí cuôí cùng của cha mẹ và có lẽ là vì cô gái bé nhỏ năm xưa ...
_"Anh đừng quên buôỉ tiệc sẽ băt1 đâù lúc 8 giờ toí nay đâý, không có anh sẽ chẳng đâu vào đâu đâu"
_"uhm, anh nhớ rôì, cám ơn em" Thành Duy vôị đáp trước khi Tuyên Quang bước ra cửa.


Thứ Ba, 9 tháng 3, 2010

CHAP 1: All For You



Tại trường "All For You"...


-Hey, làm gì mà vô trễ vậy hả, tối qua thức chơi game hử?


-Bà Thy này, tui làm gì thì kệ tui, mắc gì đến bà


-Ê, mới sáng sớm, "bợn" vô trễ nên Thy mới hỏi thôi mừ, không trả lời thì thôi, làm gì quạu với tui?


-Rảnh quá .... [đang định hét lên đột nhiên lại dịu giọng] A! Phương tới rồi hả, Phương ăn sáng chưa


Ngay lúc đó, Thiên Phương bước vào, cô bạn có 1 sắc đẹp tuyệt vời cộng thêm cái cử chỉ làm duyên
bất cứ lúc nào làm bao chàng phải đổ, thế nhưng cô bé lại bị bệnh dị ứng với con trai, chỉ với người thân và cậu bạn Thiên Quang thì cô mới không bị [?????]




-2 người đang làm gì vậy? mới không gặp Thy 2 ngày mà Phương nhớ Thy quá à, hihi. Ủa mà Nguyệt đâu sao chưa thấy?


-kìa, vừa nhắc đã thấy, chắc tối qua cô nàng lại mê mãi làm mấy cái đồ handmade, nên giờ mới phải chạy hối hả như thế hôm nay, Nguyệt_Thy đáp chưa dứt câu thì Quang đã vội chen vào:


-ái cha, hôm nay bà Nguyệt cũng chịu mặc đồng phục rồi hén, dồng phục dành cho nhà B cũng xinh ra phết ấy chứ




Trường All For You là trường quốc tế duy nhất ở Việt nam cho các học sinh cấp 2, 3 học cùng một trường, không có cơ sở nào khác, được xây dựng theo 1 kiến trúc khá lạ, cấp 3 được chia làm 3 khu: Khu A (Aspiringly), Khu F (Fateful), Khu Y (Yearn)

Mỗi khu mặc một đồng phục riêng và được chia làm 24 nhà, tượng trưng cho 24 chữ cái. Bộ ba Anh Thy, Thiên phươn, Thiên Quang đều học ở nhà A, Lớp A, chỉ riêng Dạ Nguyệt học ở nhà F, lớp F.

Thế nhưng 2 nhà này cạnh nhau và điều đặc biệt là lớp A và lớ F của khu F nằm cạnh nhau ở tầng thứ 15 trên cùng, chỉ cách nhau bức vách cao 1m5, phía trước 2 lớp này là dãy hành lang khá rộng đủ để 'tụ tập' mà không chịu bất cứ sự quản lý của thầy cô nào. Nhưng học sinh trong trường đồn ràng học khu nào mà lớp chữ cái giống tên khu đó nghĩa là "Bất Khả Xâm Phạm_Đụng Vào Là Chết"


Ngày học đều tiên của năm trôi qua một cách nhanh chóng.


Cuối Giờ học, Thiên Quang nhanh chóng gọi Anh Thy, Thiên Phương và Dạ Nguyệt lại "họp nhóm" gấp


-Kêu tụi tui làm gì vậy? có chuyện gì không? nói lẹ, cho tụi này về nữa, tui đói rồi.


Không cần nhìn Thiên Quang cũng đã đủ biết cách nói "nhanh-gọn- lẹ" này là của Anh Thy. Quang đáp:
-Tối nay nhà Quang mở tiệc mừng anh hai trở về, nên mọi người qua chơi với tui nha, tui ghét cái không khí đó nên ....

-Được rồi mà, tụi này hiểu Quang mừ, yên tâm nhé, Phương với Nguyệt thì chắc chắn rồi, còn Thy thì tui này sẽ qua hộ tống, vậy đi nha, giải tán thôi_Phương đáp và khẽ cười

Thứ Hai, 8 tháng 3, 2010

My Fic

Rảnh rổi rồi lại bắt đều điên khùng ngồi làm một việc không thể rảnh hơn là viết fic =))


Author: Asami or NTNT
Category: lan mang, khó hiểu, nhẹ nhàng, nhảm nhí ...
Rating: T
Wraning: chuyện này viết dành cho 1 người bạn, => có vài điều vô lý, chỉ để cho tớ xem, vì blog tớ người thân ko ai biết => nếu muốn cãi nhau với tớ thì đừng đọc

Summary: hạnh phúc có thật, nhưng không biết cách thì sẽ tan đi .... đừng truoc sự thật, nên chạy trốn hay đối mặt?
Character: tính cách thuộc về tác giả, ngoại hình thì không ????


Anh Thy: 16t, một nhân vật có cá tính nhưng luôn không sáng suốt trong tình cảm, một người có trái tim nhân hậu, không thích làm phiền đến ai..

Thiên Phương: 16t bạn thân của Anh Thy, là 1 người mang đúng tính chất của con gái, rất tốt bụng nhưng e ngại trước con trai

Thành Duy: 17t Người yêu xa cách của Anh Thy, là 1 nhân vật khá nổi tiếng trong thế giới ngầm, là người làm điên đảo kinh tế + chính trị của nhìu quốc gia, ông chủ trẻ tuổi của tập đoàn Green & Gray




Đăng Khoa: 17t người yêu thứ hai của Anh Thy, con trai của ông trùm bất động Kana Sun, tương lai là người sở hữu tập đoàn Moon or Sun




Phương Linh: 17t xinh đẹp, tài hoa, giàu có, nhưng có tính tình độc ác, bất chấp tất cả để có Thành Duy




Dạ Nguyệt: 16t bạn thân của Anh Thy và Thiên Phương: một cô gái hiền diệu, thích Đăng Khoa từ lâu nhưng không dám bày tỏ


Thiên Quang: 16t bạn thân của Anh Thy thích Thiên Phương, em trai của Thành Duy


Thứ Năm, 11 tháng 2, 2010

"truyện...."

Hôm nay, can đảm lắm nó mới nói thẳng mọi chuyện với anh, nói về cảm giác của nó, cảm giác có 1 chút gì đó sợ khi nói chuyện với anh, không thoải mái lắm, anh ngồi nghe và chỉ dùng smile, thỉnh thoảng lại xen vaop2 vài câu như là đang nghe, haizzz, cảm giác như trái tim có ai đó bóp chặt, và rồi dường như anh không muốn nghe nữa, chỉ 1 câu, máy bị reset, virut, thế là xong, out, khó thở thật, sao lại thế này, không, không được trào ra nuoc mắt ạ, không muốn đâu, sẽ tin thôi mà, máy anh thật sự bị thế, không phải đơn thuần là một cách trốn tránh đâu, nói thế nhưng sao tâm trạng nó lại thế này, chùng xuống khó nào, đau ư? hay là tuyệt vọng? thế thì khóc đi, khóc cho đã đi, rồi vẫn tip tục một cảnh giả dối thế, ơ hay, sao không giỏi mà khóc đi, sao không chảy ra đi, ........
....

mấy ngày không ở đây anh chủ động nhắn tin cho nó, chỉ vài tin nhắn thôi, sao nó lại vui, để rồi bây giờ, về rồi, chỉ chực khóc? uhm, thì truoc giờ toàn là nó nhắn tin cho anh thôi, có khi rep, có khi quên, có khi gần cả ngày trôi qua mới rep .... thôi, âu cũng là cái giá ....

gõ gõ, rồi lại gõ, nghe nhạc à? nghe thế thôi chứ có hiểu gì đâu, vì làm gì mà nghe, gõ cũng không biết minh gõ gì. vu vơ thế thôi, chỉ là 1 câu truyện, 1 câu truyện về 1 đứa sống 2 mặt, thế thôi. chấm hết!

Thứ Ba, 2 tháng 2, 2010

Sai Lầm

Sai lầm
16 tuổi đầu, chưa bao h làm điều gì có lỗi, vậy mà chỉ một lần, một lần duy nhất thôi, nó đẽ mất lý trí mất suy nghĩ để xảy ra việc đó, nó có lỗi, thật sự có lỗi, vì mọi việc, tất cả, đều do nó củ động, đều do nó gây ra, người ta bảo khi phạm sai lầm 1 lần thì sẽ có lần thứ 2, thứ 3, thứ n .. nó sợ, sợ thật sự, nó không biết phải làm gì, sẽ không có ai giúp nó, cho nó lời khuyên được, ... ước gì ... đó chỉ à một giấc mơ, ... một cơn ác mộng mà thôi
31/1 I hate it.

Thứ Ba, 19 tháng 1, 2010

Điên

ài, chán quá đi mất, hôm nay lại nghỉ học, chẳng muốn làm gì cả, dạo này lại mê mẩn cái FB mở pc là chỉ vào đó, tự dưng lai thích chơi games đến thế, ài. ngáp nhắn ngáp dài, sao lại ngáp nhỉ, ngủ cả ngày qua rồi cơ mừ, chán thế không biết, tự dưng lại ngồi đây, gõ gõ chả hiểu đang gỏ đang nói cái gì , điên mất thôi, há há, mình điên =))

Thứ Tư, 6 tháng 1, 2010

CHẾT

chán nản, cảm giác tuyệt vọng, sống để làm gì? đối với mọi người nó cũng chỉ có thế thôi, chết đi, ừ thì chết , cùng lắm thì mọi người cũng chỉ bùôn vài tháng thôi, xong xuối lại đâu hết đấy, 1 thế giới mới chỉ có nó và nó thôi, chẳng phải chịu đựng cái gì nữa, chẳng phải nghĩ, chẳng phải lo lắng và mệt mỏi, nó chẳng là cái thá gì, vậy sao không chết đi, nhanh gọn lẹ rồi sẽ xong thôi. CHẾT! Yếu đuối quá hả? không đâu, nghe được như vậy, sống được như vậy đến ngày nay thì chả có gì phải gọi là yếu đuối, một giọt nước cũng có thể làm tràn ly cơ mà. Đau, đau thật sự, có vẻ nó là 1 đứa không can đảm nhỉ, ừ, đúng vậy, blog nó, nó chả muốn ai biết, con ngưới nó, nó chả muốn ai hiểu, suy nghĩ nó, nó chả muốn ai nbie6t1, vậy nó cần gì ở thế giới này? NOTHING, đúng, nó chả cần gì cả, chết đi sẽ khỏi phải sống, chết đi khỏi phải nghe, chết đi, khỏi phải thấy, chết đi đồng nghĩa là mất tất cả, mất cả người nó yêu thương, anh có buồn không, bạn có buồn không nếu nó chết đi?