Thứ Năm, 11 tháng 3, 2010

Chap 2

Chap 2: Gặp Gỡ
Phần 1



Cái nóng ẩm ướt của những ngày cuối thu như làm tan đi những quá khứ tươi đẹp của một cậu bé năm 8 tuổi .....


Trên một đồng cỏ xanh mơn man, có 1 cậu bé với mái tóc hớt cua đang ngồi khóc rấm rứt bên cạnh bó hoa hồng dập nát nư bị ai đó dẫm nát không thương tiếc.



Cậu bé nghĩ:"Thế là bó hoa dành riêng tặng mẹ nhân dịp bà trở về sau chuyến đi công tác dài hạn, giờ đây đã tan biến."


Đột nhiên có một cô bé với nụ cười thiệt tươi đứng trước mặt cậu, tay xòe ra một nắm cỏ 3 lá và hát khe khẽ:" One leaf is believe...two leaf is hope...three leaf is love...and four leaf is happiness..."



Rồi khẽ liếc bó hoa rồi nói: "Hì, đôi khi những cái mất đi lại là một khởi đầu mới đầy tốt đẹp đó anh, chắc sáng nay anh lại trốn mẹ ra vườn sớm phải hok?"


Không kịp để câu bé trả lời cô bé nói tiếp "hèn gì mặt anh dình đầy những giọt sương của nắng kìa, oa, anh có bó hồng đẹp quá à, oa hồng xám, bông hoa của sự hy vọng, em nghĩ thế, ko biết có đúng không, những cánh hoa này mà để trôi theo dòng nước nhè nhẹ chắc sẽ đẹp lắm hen anh"


Như 1 tia sáng lóe lên trong đầu, chẳng cần suy nghĩ thêm nữa giây, cậu bé vội vàng kéo tay cô bé chạy thật nhanh về hường Đông và rồi dừng lại trước 1 tòa nhà thật cổ kình xung qua toàn là cẩm chướng và dàn bầu hồ lô trông thật lạ mắt.



Dần cô bé vào trong nhà, cậu nhẹ nhàng lôi ra 1 cái bình nho nhỏ, thêm tí nước, vài viên sỏi, và những cánh hoa hồng màu xám đã có thể trôi theo dòng nước như lời cô bé nói. " phải thêm cỏ 3 lá nữa chứ anh, không có xanh, xám sẽ không có hy vọng đâu, hihi" cô bé laị vừa cười tinh nghịch vừa nói
..........


-"Anh hai, Anh Hai!" _Đột nhiên có tiếng kêu như kéo mọi thứ trở về hiện thực. ! cậu trai trẻ chừng 17 tuổi khẽ giật mình quay đầu lại và hỏi:


-"Có chuyện gì thế Thiên Quang? hơn 1 năm không gặp, em vẫn khỏe chứ?"


-"Ngày nào cũng gặp trên mạng đấy thôi. mà anh hai làm gì mà thơ thẩn cứ như người mất hồn ế nhỉ? mà anh Duy định về đây ở với em luôn hả?" Vừa nói Thiên Quang vừa nhe răng cười.


Thành Duy đáp:
-"uhm, anh cũng chưa biết nữa, mà anh có thơ thẩn gì đâu, chẳng qua là đang nghĩ về Gray and Green thôi"


-"Anh hai lại công việc nữa à?"
Không trả lơì Thành Duy chỉ khẽ mỉm cười trước cái lắc đầu đây ngao ngao ngán của Thiên Quang. Anh biêt kể từ khi cha mẹ mât đi, anh hai của anh đã phaỉ cố găng, nổ lực rât1nhiêù để đưa G&G lên vị trí hàng đâù như ngày nay. Tất cả là vì lơì trăn trôí cuôí cùng của cha mẹ và có lẽ là vì cô gái bé nhỏ năm xưa ...
_"Anh đừng quên buôỉ tiệc sẽ băt1 đâù lúc 8 giờ toí nay đâý, không có anh sẽ chẳng đâu vào đâu đâu"
_"uhm, anh nhớ rôì, cám ơn em" Thành Duy vôị đáp trước khi Tuyên Quang bước ra cửa.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét